Con sông Ô-Lâu không giữ được những
giọng cười Ly Tao, cho nên tiếng thơ mới làm
vỡ những đêm thâu của Khuất Nguyên. Tiếng
hát tràn những đêm trắng, biết người có nghe
không, mà thấu thức thi sĩ đă mỗi đêm khuya
hiện về đưa tay vuốt mặt, thấy ngh́n
năm in bóng một ḿnh…Thiên nhiên, tôn giáo, con người
…tất cả đă chấp cánh cho Thơ, dắt
người Thơ lên đỉnh núi, d́m người
thơ xuống đáy vực. Cho bút mực chữ nghĩa
biến thành nét sổ vắt ngang bầu trời phẳng
lặng. Con đ̣ vẫn neo sào trên một bến xưa.
Tôi vẫn từng lắng nghe thi thiết
Tiếng Gọi ở từ đâu đó vọng về,
rộn ră đến bàng hoàng, thôi thúc đến cấp bách
dù tôi đang sống giữa những buổi trưa
rất vắng của Los Angeles, những đêm rất
tịch mịch của chuỗi ngày xa lạc quê
hương, những năm tháng rất bát ngát của
một đời lưu dân nặng trĩu. Tiếng
Gọi không tên không tuổi, không sắc màu, không
hương vị, không thời gian xa, không thời gian
gần, không cả những cười khóc thế gian.
Đă mười sáu năm, Tiếng Gọi ấy
thiết tha dắt dẫn, thắp nến cho những ḍng
chữ viết, ươm tẩm cho những hoài vọng,
vun bón cho những nổ lực hành động…Quê
hương, đạo pháp, bạn lữ, đồng bào
…chỉ khi ở xa rồi niềm thương mới chín
tới, nỗi nhớ mới sâu xa, ư thức trách nhiệm
mới vuông tṛn. Từ đó, mỗi ḍng thơ viết ra
như một tiếng thầm th́, nói khẽ với muôn
trùng nỗi ḷng dâu biển.
Trong tôi vẫn thường có mặt cái cảm
giác thảnh thơi của kẻ đă đi gần
trọn đường trần. Hơn bốn mươi
lăm năm chung sống với thơ, là một cảnh
trời đẹp, một dáng mặt thủy chung, một
bản t́nh ca êm dịu. Từ thuở b́nh minh, chân đă
muốn đặt nhẹ lên chân trời KHÔNG BẾN
HẠN, ṿng tay đă ân cần thi hiến cho đất
gấm ḷng hoa những ngào ngạt của chút HƯƠNG
TRẦN GIAN. Đi vào nẻo đời phụng sự,
đă ước mơ biến KHÔNG GIAN THÀNH CHIẾC ÁO
để chở che cho những tấm thân gầy
trước cơn băo ư thức hệ, trước gió
chướng hư vô chủ nghĩa, trước niềm
đau hiện sinh tục lụy. Tới tuổi chín
muồi hoài vọng, thấp thoáng nghĩ tới
đường trở về, nhận làm KẺ LỮ HÀNH
CÔ ĐỘC, kêu hoài tên ḿnh cho một nhận mặt và
tự nhắn hăy đi một ḿnh để đến …Từ
đó, chỉ c̣n mong được làm một kiếp MÂY
TRẮNG THONG DONG như những làn tóc bạc gợn sóng
trên đầu Krishnamurti, để bay cho hết một
trăm năm hành tŕnh, để tản mạn nơi
những vô tận chân trời, để soi bóng trên
những sông hồ và biển cả gió bụi. Thế là hy
vọng sẽ viên thành một luân hồi Thơ. Thế là
sẽ tịch lặng một trở lại Đời.
Thế là hứa hẹn sẽ vẹn toàn cho một
chuyến rong chơi sinh tử.
Những bài thơ được gom lại trong
tập này mang nhiều dấu vết của kỷ
niệm, giữ lại rất nhiều của h́nh bóng, ghi
lại những chứng tích của một cuộc lữ
chưa dừng. Thơ vẫn thủy chung với tất
cả. Thơ vẫn đầy t́nh, thơ rất bao dung.
Người chia xa, thơ ở. Cảnh cũ ch́m lắng,
thơ sống. Thơ đi hát rong trên mắt đời
phiền muộn. Thơ thắp sáng mắt thương
trên mổi mặt người. Trong thơ, có cái nhỏ nhoi
của một hạt cát và cái to lớn của một
mặt trời. Tập Thơ này được cưu mang
và viết ra giữa những cơn đau trên
giường bệnh, trước những tin buồn
về quê hương, trong giăng mắt nổi nhớ
niềm thương không nguôi … thế mà, thơ vẫn b́nh
an trong ư thức, trong trắng trong tâm hồn.
Tôi muốn dành tất cả thơ tôi cho
những ngôi chùa suốt đời thủy chung với quê
hương, cho Phương Lang và những thôn làng mộc
mạc đang chia nỗi điêu linh cùng đất
nước, cho mọi tấm ḷng Phật Tử vẫn
sắt son hộ Đạo dựng Đời, cho
những tâm hồn biết sống gắn bó với
Thơ. Tôi vẫn mơ tôi được là chú tiểu bé
con ngày xưa tóc bỏ quả đào, đêm đêm trèo lên
mái chùa ngững mặt nh́n trời với chiếc sào trong
tay hăm hở khèo rụng những v́ sao bỏ vào túi áo
nhựt b́nh. Tôi vẫn lắng nghe tiếng sóng trên mặt
hồ Bodensee vẫn chẳng khác tiếng sóng của ḍng
Hương muôn đời trầm tịch. Sống với
Thơ, ta măi măi vẫn là bé thơ, măi măi hồn nhiên tinh
sạch, vẫn măi măi là con đ̣ neo sào trên một bến
xưa.
Los Angeles, cuối thu Quư Dậu (1993)
HUYỀN KHÔNG
Tĩnh Tọa
Trong mộng ảo ngồi yên nh́n tăm tối
Trong tiếng cười giác ngộ rạng hào
quang
Mùa thu đến trên đầu sao quá vội
Đứng nh́n thiên hạ t́m lối sang ngang
Trong hơi thở ngồi yên nh́n vạn kiếp
Nghe đất trời kể lại chuyện
tiền thân
Mây trắng qua ḍng sông mờ định nghiệp
Thảnh thơi bay nối tiếp giữa
đường trần
Đêm thanh vắng ngồi yên nh́n quá khứ
Thác trên cao đổ xuống măi trong đầu
Nước cứ chảy, tư tưởng dài
lữ thứ
Thời gian nào do dự hỏi
ta đâu
Mắt xanh sáng ngồi yên
từ thuở ấy
Nẻo vô thường vùng
vẫy đổi thay màu
Ta không kiếm TÂM ḿnh mà bỗng
thấy:
Ḱa, đóa hồng đang
nở dưới trăng sao
Nắng mới
Sương sa
Hoa mới nở
Ḷng xuân phơi phới
đổi ḷng trời
Đạo Pháp chưa tṛn
Quê hương nợ
Việt
June 8, 1978
Chùa xưa mái ngói cũ
Trèo lên nắm cây sào
Đêm khuya rồi không ngủ
Kéo rụng bao
nhiêu sao?
Ra đi: biển cả vô cùng
Tâm tư góp lại, nhớ nhung
gởi người
Biển ḷng sóng vỗ mù khơi
Quê Hương, Đạo Pháp,
Nụ Cười c̣n đây
Trăm năm vẫn ánh
trăng đầy
Ngh́n năm sau nữa vẫn mây
cuối trời
Ta mang chút lửa trong người
Đem về sưởi ấm cuộc
đời lao sinh
Ô hay! Non nước của ḿnh
Mà sao ta phải dứt t́nh ra đi?
Los
Angeles, ngày 6-4-1978
Có ai gọi măi tên tôi
Hai năm xa xứ đứng ngồi không yên
Quê Hương, Đạo Pháp chưa quên
Con tim ôm trọn ba miền nhớ thương
Gọi tôi chi suốt đêm trường
Chuông chùa vang vọng trên đường tôi đi
Gọi tôi, tôi biết làm ǵ
Nắng mưa đổ xuống lầm ĺ
thời gian
Trăm năm trong chiếc áo
vàng
Hoàng hôn đứng đợi
đ̣ ngang không bờ
Tôi đi giữa phố bơ vơ
Hai tay sờ
soạng tôi chờ t́m tôi
Năm nay, năm mốt
tuổi rồi
Đáy hồn ray rức nổi
trôi kiếp người
Tha hương c̣n đó hoa
tươi
Gọi tôi, xin gởi nụ
cười đắng cay
Gọi tôi trên bến đ̣ này
Sông kia núi
nọ chia tay thuở nào
Sàig̣n, c̣n đó chiêm bao
Gọi lên một tiếng,
ngọt ngào ngh́n năm…
Chiều 20-3-1979
“Thịnh suy như lộ
thảo đầu phô”
Vạn
Hạnh
Ta về từ ngọn cỏ non
Đèo queo bao kiếp vẫn c̣n
đong đưa
Sáng ra gió thổi chưa vừa
Nắng thêm một chút hững
hờ không tan
Cỏ xưa xanh măi không vàng
Đong đưa giọt
nước hiên ngang dưới trời
Bao nhiêu màu sắt đầy
vơi
In trong giọt nước
mỉm cười nắng reo
Mưa về giọt
nước về theo
Lăn theo con
suối qua đèo hát ca
Núi cao nở một đóa hoa
Cưu mang giọt nước
mặn mà với trăng
Ta về tắm mát sông Hằng
Cho ḷng thanh khiết như
băng sáng ngần
Ngàn năm soi bóng Siêu Nhân
In trong giọt nước bao
lần vinh quang
Đại dương: bản
thể huy hoàng
Bao nhiêu giọt nước lang thang t́m về
Ngày nào quay lại hương
quê
Hằng sa mây
trắng bốn bề thong dong.
Los
Angeles, Phật Đản Tân Mùi (1991)
Xót xa giữa bến trần
gian
Phút giây rợn ngợp, Vu Lan lại về
Cô đơn bao phủ bốn
bề
Trời xanh c̣n lại hồn
quê trong ḷng
Bao giờ rũ
áo chờ mong
Thị phi rồi cũng xuôi
gịng thời gian
Đi lên tột đỉnh
đồi hoang
Một ḿnh ḿnh biết, cơ
hàn ai hay
Dừng chân trong mái chùa này
Sớm khuya kinh kệ, tháng ngày
đi qua
Ngậm ngùi nhớ nước
nhớ nhà
Vu Lan đến giữa ḷng ta phiêu bồng
Lạnh lùng như cả mùa đông
Nắng vàng không ấm, mây hồng bay xa
Hôm nay cầu nguyện quê nhà
Qua cơn hoạn nạn, rồi ra môi
cười
Vu Lan đến giữa ḷng người
Mục liên ẩn hiện sáng ngời độ
sinh
Nhớ quê, tụng một thời kinh
Lắng nghe tất cả đạo t́nh mênh mông
Chùa
Việt Nam, mùa Vu Lan 2524
Đêm dài tâm định vô biên
Ngày dài mở cửaThiền Môn cho đời
Nh́n ḍng nước chảy về khơi
Mây bay về núi ai người nhớ
thương
Thời gian sanh diệt vô
thường
Nhân sanh từ cổ vấn
vương vẫn c̣n
Mùa xuân về năm xưa
Người gởi một bài
thơ
Cho đời rồi điên
dại
Bốn mươi năm dật
dờ
Đêm nay tôi nghỉ đây
Holderline như nước
Chảy măi suốt đêm ngày
Sóng nước Bodensee
Xui bước chân ai về
Người của trăm
năm trước
Tiếng hát vọng sương
khuya
Có ḍng nước mắt
chảy
Giữa đêm khuya vắng này
Holderline nào thấy
Loài người nếm vị
cay
Sao khuya sáng lạ lùng
Hồ nước chiếu mông
lung
Trời xanh không tiếng nói
Thiền tọa với vô cùng
Xuân ở phương nào
đợi đă lâu
Sương khuya phủ
xuống vướng mây sầu
Ngh́n trùng non nước xa
xăm quá
Tết đến đây
rồi, Xuân ở đâu?
Xuân ở phương nào có
đến không
Chấp tay
cầu nguyện ánh Xuân Hồng
Thiền Môn rộng mở
chờ năm tháng
Nước chảy xuôi ḍng qua
mấy sông
Xuân ở phương nào
giữa thế gian
Cải xanh chưa có những
hoa vàng
Chập chờn bướm
cũ không về nữa
Trăng nước soi
đời thấy ngổn ngang
Xuân ở phương nào
biết nói sao
Hàng tùng đứng ủ
những chiêm bao
Tháng ngày qua lại mây không
vướng
Thầm nhớ xuân xưa
mỗi độ nào
Xuân ở phương nào có
biết chăng
Ra đi ai chẳng ước
mong rằng
Quê hương mờ bóng
đầy thương nhớ
Đă mấy xuân về không nói
năng
Xuân ở phương nào
chẳng thấy sang
Ở đây cũng có đóa mai
vàng
Hương trầm phảng
phất ngàn năm trước
Xuân đạo chưa về
lạnh thế gian
Xuân ở phương nào
đợi ở đây
Ngàn xưa c̣n lại bóng
trăng gầy
Hồng chung
ngân nhẹ trong đêm vắng
Xóa nhạt năo phiền
vướng núi mây
Xuân ở phương nào
thấy xuyến xao
Đèn khuya chiếu sáng cả
tâm bào
Con chim về hót trên cành liễu
Có phải xuân về gọi
đó sao
Xuân ở phương nào ta
đă quên
Sơn hà cẩm tú bóng in
thềm
Ngày đêm niệm phật qua
năm tháng
Trước cổng, tùng xưa
quên cả tên
Tặng Annemarie Brischanin
Xếp bàn với đôi chân
Quả đất nghỉ xoay
vần
Thời gian ch́m ch́m lắng
Trong ngoài chỉ một thân
Trăng sáng chiếu trời
xanh
Đại dương
nước trong lành
Giờ đây ngồi bất
động
Quan sát nội tâm ḿnh
Ta ngủ trên giường này
Bao Thiền Sư nằm đây
Chiếu chăn c̣n hơi
ấm
Trăng soi sáng pḥng này
Ta ngồi giữa Âu Châu
Nước non của nhiệm
mầu
Ngàn năm rồi ghi dấu
Ngàn năm rồi ch́m sâu
Ta ngồi ngắm kiếp
người
Lắng nghe chiếc lá rơi
Rừng cây mở ḷng hứng
Môi ta nở nụ cười
Bất động ngồi
sắc son
Ta trở thành núi non
Nắng sớm mưa chiều
đổi
Thiền
lực chẳng phai ṃn.
Có, không đùa dỡn tháng ngày
Bao nhiêu phiền năo rũ bay hồi nào
Đá kia
ngồi đếm chiêm bao
Nước bao nhiêu nữa
cũng vào biển trong
Ngàn năm mây trắng thong dong
Phiêu bồng hóa hiện mênh mông
cuối trời
C̣n đây, một hóa hồng
tươi
Trên môi nhân loại nụ
cười c̣n nguyên
Thiền trượng ngàn
xưa đă nắm rồi
Trong tay, xuân ấm
ngập người tôi
Điều thân, vận khí, ḥa
hơi thở
Tôi bước chân lên tột
đỉnh đồi
Xuân Ất Sửu
Một sáng ngồi núi cao
Cửa sổ mây ra vào
Chén trà thời gian uống
Chậm răi nh́n chiêm bao
Tôi nh́n chiêm bao đi
Chén trà chẳng nói ǵ
Ghế bàn đang tâm sự
Với một đóa
tường vi
Pháp tọa ḷ hương
trầm
Khói lên bay xa xăm
Không gian thơm
ngào ngạt
Thanh b́nh như nội tâm
Tâm vật yên lặng rồi
Thời gian là chiếc nôi
Ru tôi về giải thoát
C̣n đâu chuyện luân hồi
Bao lần ngồi tụng kinh
Bao lần đón b́nh minh
Sáng nay vừa tỉnh mộng
Đón mừng Phật giáng sinh
Phật Đản Sinh trong ta
Lá non ngập rừng già
Trên đỉnh cao chót vót
Lá xanh rừng xa xa
Năm mươi tám năm trôi
Núi cao sáng nay ngồi
Thời gian nh́n mộng ảo
Phật
Đản về trong tôi.
Virginia,
Xuân về mơ Trăng cũ
Thấy được bóng
người xưa
Cổ kim
về đoàn tụ
Huyền diệu ánh trăng
mờ
Phiền năo vây đằng
trước
Vô minh chắn phía sau
Tương lai hùng dũng
bước
Đôi mắt chưa phai màu
Đêm tối đường
vẫn thấy
Nẻo đạo vững
đi hoài
Rồng nào không vùng vẫy
Mây nước lội ngày mai
Qua rồi mấy xuân cũ
Góc chùa trăng vẫn trong
Thiền sư chưa buồn
ngủ
Ánh trăng
ngập cả pḥng.
Chặt tay
cầu đạo tâm an
Người đưa trên
đỉnh ngút ngàn trăng sao
Đôi mắt nh́n thẳng tâm bào
Ở đây Phật tánh nói sao
bây giờ
Con người lắm nổi bơ vơ
Lang thang t́m kiếm bến
bờ xa xôi
Bừng mắt sáng tâm ngộ
rồi
Cánh tay
rớt xuống c̣n tôi hiểu ǵ.
Phật Đản
Thời gian trôi măi vô cùng
Năm năm mai vẫn trổ
bông đúng mùa
Gió xuân đêm lạnh về
khuya
Quê hương măi nhớ, mái
chùa chưa quên.
Xuân về với cả vô biên
Ưu tư sẽ hết, năo
phiền sẽ tan
Đâu đây một đóa mai
vàng
Đem về sưởi ấm
hồn hoang sơ này
Ta xin tất cả tháng ngày
Nắng mưa ấm lạnh
trong tay thoát trần
Ta Bà c̣n đó tâm xuân
Trăng chân như sáng bao lần, biết
không
Hư vô nhốt sạch vào ḷng
Trần gian c̣n lại đóa
hồng cho ai
Hiên ngang đứng giữa sông
dài
Nước
mây c̣n với ngày mai muôn đời.
“Măn thuyền không tải
nguyệt minh qui”
Trời xanh có áng mây qua
Trong làn gió lạnh như ḥa
hơi mưa
Nhạn bay bóng hiện trên
hồ
Tiền thân nước
động hư vô thuở nào
Thao thức đời ngỡ
chiêm bao
Trăng khuya chiếu sáng
dạt dào gối ai
Tâm thiền suốt mấy
đêm dài
B́nh an ư
thức mơ hoài ngàn năm
Nh́n con tim khi
đau nằm
Bao nhiêu kiếp trước xa
xăm đi về
Bây giờ tỉnh thức
cơn mê
Đại dương tràn
ngập bốn bề ánh trăng
Leo lên đỉnh núi bâng khuâng
Hú dài một tiếng xa gần
lạnh vang
Hoa cười báo hiệu xuân
sang
Đông về
có nhánh mai vàng trước sân.
Good Samaritan, Thu 1992
Xuân đă về chưa ở
xứ người
Buồn vui lẫn lộn xót xa
ơi
Thương xuân tuyết
trắng trên đầu núi
Nhớ nước, làm sao
nở nụ cười
Xuân đă về chưa
sưởi ấm ḷng
Soi gương thấy mặt
nhớ ḿnh không
Ai mang tất cả hồn xưa cũ
Ấp ủ trong người nợ núi sông
Xuân đă về chưa quá khứ sầu
Hương trầm thoang thoảng khói bay đâu
Mùa Xuân hội ngộ bao giờ đến
Quốc hận ai đành chôn biển sâu
Xuân đă về chưa trên bước
đường
Con tim sáng rực ánh quê hương
Bạc đầu vẫn nhớ hờn vong
quốc
Có ngại ngùng chi vạn dặm trường
Xuân đă về chưa hăy dặn ḷng
Giao thừa gợi nhớ kiếp lưu vong
Giang tay đón nhận t́nh dân tộc
Thâm nhập trong người
nổi nhớ mong
Xuân đă về chưa nhắc
nhở ai
Quê hương, Đạo pháp
vấn vương hoài
Mỗi lần xuân đến
nghe ray rức
Bao phủ quanh ta tiếng
thở dài
Xuân đă về chưa nối
đạo t́nh
Đời ta nguyên vẹn
tuổi b́nh minh
Ḷng ta chan chứa nguồn sinh lực
Quyết tạo mùa xuân đất nước ḿnh
Xuân đă về chưa giữa phố
phường
Mai vàng từng cánh nhớ quê hương
Đạo t́nh dân tộc keo sơn quá
Dâu biển không sờn chí hướng
dương
Xuân đă về chưa với nụ cười
Buồm hồng rẽ sống vượt ra
khơi
Thành tâm khấn nguyện mười phương
Phật
Đă đứng lên rồi cố tới nơi.
Los
Angeles, Xuân Nhân Tuất
Đêm khuya ḿnh tỉnh thức
Mọi người c̣n ngủ yên
Trên trời trăng Thiền Tọa
Ngoài sân sáng dịu hiền
Lá chuối non vừa nhú
Sáng nay bị phong trần
Thời gian không mới cũ
C̣n nguyên nụ cười xuân
Chùa Việt Nam, sáng 02-01-84
Mưa gió chiều nay thấy
nhớ nhung
Trời ơi, sao lạnh
thấm vô cùng
Chuông xưa ngân lại trong chùa
mới
Người Việt
Thấm thoát bao ngày nhớ
cố hương
Ruộng đồng, sông núi
nặng tơ vương
Thời gian đếm măi
từng giây phút
Đất nước vời
xa mấy dặm trường
Xứ lạ quê người mây
trắng bay
Cố hương nhớ măi
suốt đêm ngày
Tên đường phố
cũ c̣n nguyên đó
T́nh cảm muôn đời không
đổi thay
Đất mới trăng
rằm vẫn sáng trong
Nh́n lên Bảo Điện
gợi đau ḷng
Quê nhà khuất bóng từ khi
ấy
Chín tháng qua rồi, có nhớ
không?
Đêm đông tuyết rơi
trắng
Lạnh lùng thấm châu thân
Tôi nhớ người xa
vắng
Tiền thân gặp bao lần
Bây giờ ta mới hiểu ra
Phù hư mộng ảo hằng
sa kiếp người
C̣n đây gịọt lệ
cuối rơi
Trần gian
xin hứng cuộc đời xin mang.
Trong ḷng ta vẫn sáng ngời
Ngoài ta đêm vẫn một trời trăng sao
Núi sông c̣n đóa hoa nào
Mây bay c̣n chở chiêm bao kiếp người
Los
Angeles, Nov. 14, 1983
Ta gọi xuân về, xuân ở đâu
Núi sông xa lạ nắng vương sầu
Tâm tư một kiếp c̣n nguyên vẹn
Thế sự bao lần ḥa biển dâu
Ta gọi xuân về, xuân vẫn đang
Mênh mông trời biển gió lang thang
Ngồi trong đêm lạnh quê hương nhớ
Chùa cũ, vườn xưa hoa cải vàng
Ta gọi xuân về, xuân đến chưa
Hồn xuân chưa đến giữa mong chờ
Hương xuân chưa ấm hồn dân tộc
Ngày tháng đi về trong ước mơ
Ta gọi xuân về, xuân quá cao
Lệ đâu ray rức măi tuôn trào
Chuông xưa không đánh mà vang vọng
Tiếng pháo giao thừa măi khát khao
Ta gọi xuân về, xuân đại dương
Khói chiều lam quyện bóng quê hương
Sóng dâng dào dạt t́nh thương nhớ
Nam Việt kêu hoài vẫn nhớ thương
Ta gọi xuân về, xuân ở đây
Hai tay nâng một đóa hoa này
Đong đưa cánh bướm vàng bay
đến
Đă thấy xuân về với cỏ cây
Ta gọi xuân về, xuân bướm bay
Trang sinh nằm mộng biết
bao ngày
Thời gian dù có ngàn năm
nữa
Xuân đền lâu rồi, ai có
hay
Ta gọi xuân về, xuân của ta
Tâm xuân tô điểm cả Ta Bà
Như trăng chiếu xuống khắp
trần thế
Mỗi một con người mỗi đóa hoa
Ta gọi xuân về, xuân tự nhiên
Thoáng trong hơi thở có
Cành mai, khóm trúc vương mùi
Đạo
Thế giới trong ta lắng
năo phiền
Ta gọi xuân về, xuân
lặng thinh
Đẹp như trời
mộng Kim Cang Kinh
Trước chùa một cánh
đào xinh nở
Là cả vườn xuân của
thái b́nh
Gió có biết từ đâu
thổi tới
Ngàn năm rồi, thời gian
tuần tự măi trôi qua
Mây trên cao và trời xanh ấy
chẳng bao giờ già
Những cánh bướm vàng
lướt qua trên vũ trụ
Ôi những cánh bướm!
Những cánh bướm vàng ngàn
năm đẹp quá
Tôi tự t́nh muôn thuở
vẫn chưa xong
Những cánh bướm vàng sáng
rực ánh muôn ḷng
Thời gian đến thời
gian đi, c̣n đó
Hoa trên trời, hoa dưới
đất, hoa chung quanh
Ai ngăn được
bầu trời xanh muôn thuở
Những cánh bướm vàng
khắp nơi về hội ngộ
Giữa vườn xuân đang
mở cửa đón chào
Những cánh bướm vàng
từ Ấn Độ bay qua
Từ Mă Lai, Tân Gia Ba, Tokyo,
Đại Hàn …cũng đến
Pháp Quốc, Mỹ Quốc, Thái
cùng về họp mặt
Có ai buồn
khi đời đẹp lắm hương hoa?
Nhớ thuở xưa tiền
thân là chiếc bướm vàng
Tôi lang thang
trên những ḍng sông dài rộng
Từ Ấn Độ, theo Cửu Long tôi qua Tây Tạng
Ḍng nước dài huyền bí
chảy về Việt Nam
Miền Bắc có Hồng Hà
tháng ngày nước đỏ
Miền
Nhởn nhơ bay, chốn thôn
dă, thị thành
Thỏa thích quá trên những ḍng
nước mát
Tôi lặn hụp hai ngàn năm
rồi đầy hoan lạc
Trên dải đất dài
gấm vóc giang sơn
Tôi bắt đầu từ
thuở có Hùng Vương
Viết lịch sử buồn
vui cùng xứ sở
Lúc nước thịnh lúc muôn
hoa đua nở
Lúc điêu tàn lúc chùa đóng
cửa không nhang
Việt Nam ơi, sao thống
khổ muôn vàn
Hai cánh nhỏ chiếc
bướm chở đầy buồn vui vận
nước
Những chiếc bướm
vàng đậu trên nóc chùa Một Cột
Nh́n nước Hồ mà
tưởng tượng một đóa sen
Tháng ngày qua người ta xóa
đỏ bôi đen
Chùa vẫn sáng như trăng
rằm vẫn sáng
Ánh sáng đến từ Đinh
mở nước
Lư hiên ngang dựng xây xứ
sở hùng cường
Đến thời Trần c̣n
mở rộng biên cương
Từ Bắc chí Nam viết
một ḍng sử Phật
Người ta nghĩ: làm vua là sướng
nhất
Nhưng vua Trần đă thoái vị làm sư
Trúc
Đợi bước chân vua vạch
đường giải thoát
Việt
Tôi ngây ngất triền miên bay
vào xứ Huế
Đậu trên cột cờ
ngạo nghễ nh́n giang san
Từ Ngự B́nh có thể
thấy Thuận An
Và Tôi trở về nương
ḿnh trong mái chùa Bảo Quốc
Phật Học
Đường! Phật Học Đường!
Những tháng ngày dài tu học
Trang kinh xưa mở lối
tự bao giờ
Rồi gió đưa mây
đẩy bay suốt đường dài
Tôi đă hành đạo qua
nhiều địa xứ
Đến một sáng lên
đường du học
Xứ Phù Tang cặm cụi sách
đèn
Ba mươi năm lẻ c̣n
mơ trang giấy trắng
Giữa đất người
c̣n lắm nỗi bon chen
Rồi bướm về
vườn cũ lối xưa
Ḥa một nhịp với quê
hương mưa nắng
Nhưng ai ngờ ngày 30 tháng 4
năm 1975 đến
Cộng Sản cướp
mất miền
Bao nhiêu cơ đồ của
Phật Giáo tan hoang
Khắp sông núi chẳng nơi
nào yên ổn
Từ Huế vào Sàig̣n rồi
xuống Cần Thơ
Thảm thương không
tưởng tượng được bao giờ
Phật lộ thiên tại
Biển Hồ Pleiku bị phá nổ
Phật
Chúng bắt giam chật nhà
từ khắp xứ
Thân bướm nhỏ với
nỗi niềm tư lự
Hai năm dài sống với
Cộng Sản không xong
Một đêm kia
ḷng lại dặn ḷng
Phải cố lên
đường tỵ nạn
Biển cả mênh mông trùng
dương sóng vỗ
Bảy ngày dài xếp cánh
ngủ trong khoang
Mersing, thành phố nhỏ mơ
màng
Tôi đă sống ba tháng dài
chờ đợi
Có ngờ đâu tôi là
người Do Thái
Những đêm dài tĩnh
tọa nhớ quê hương
Từ Johore tôi đến Kuala
Lumpur
Thủ đô của
nước Mă Lai Hồi Giáo
Ra đi nào mà chẳng buồn,
người ta bảo
Nhưng với tôi, khác tất
cả muôn người
Mă Lai ơi! Tôi nhớ suốt
đời
Tôi bay đến
Gió lạnh trời ơi, gió
lạnh vô cùng
Nh́n mọi người co ro
trong áo ấm
T́nh người nào mà không sâu
đậm
Buồn nào thấm cho bằng
buồn mất quê hương
V́ tự do tôi đă lên
đường
V́ Phật giáo tôi đốt
nến hương cầu nguyện
Khắp nẻo đường
Âu Châu xao xuyến
Nghe tôi tường tŕnh nỗi
khổ đau của Phật tử Việt Nam
Từ Paris,
sang London, rồi Genève Thụy Sĩ
Nước mắt nào mà không
chảy trên đường đi
Từ Pháp Quốc rồi bay
sang Mỹ quốc
Tôi dừng chân giữa nắng
vàng California
Lắng nghe tất cả
khổ đau đưa đến từ quê nhà
Tôi ôm xót xa nhiều đêm không
ngủ
Và hôm nay v́ ánh vàng đoàn tụ
Từ Los Angeles, tôi bay
đến Colombo
Sri Lan ka,
trời xanh, biển rộng và những đợt dừa
Như đă gặp t́nh xưa
kiếp trước
Hoa trong vườn, hoa bên
đường, và hoa khắp cả nước
Nở ra giữa ṭa nhà
Bandaranaike Memorial International Conference Hall
Bướm vàng khắp nơi
bay đến dập dồn
Nhưng sao đôi mắt tôi cay
Té ra ḿnh khóc
Có ai
đọc được nổi khổ của ḷng ḿnh?
Nh́n những chiếc y vàng
của nhà sư ngồi hội nghị
Tôi mơ màng nghĩ đến
Việt Nam
Ngay khi đi chiêm bái nhiều
nơi Phật tích
Tôi nín thở, quỳ rất lâu
và không nhúc nhích
Khi đến chiêm bái chùa Kelaniya
Raja Maha Vihara
Bước chân không đạp
trên Ta Bà
Tôi xót xa v́ Phật giáo Việt
Trên những đoạn
đường dài bay hoài không hết
Từ Colombo đến Kandy
Rất nhiều buớm vàng bay
lượn trên đường đi
Từ Anuradhapura đến Mihintale
Tôi lắng nghe trong những
chiếc lá Bồ Đề rơi xuống
Tiếng thuyết pháp,
người xưa c̣n vang động
Tôi cúi đầu vọng bái
Arahant Mahinda
Gần ba ngh́n năm rồi,
thời gian chẳng đi qua
Ḷng sùng kính muôn người c̣n
đó
Chiếc lá Bồ Đề
xưa có con bướm vàng đậu
Trên tháp xưa cao ngất có con
bướm vàng bay
Thế gian ơi, có ai biết,
có ai hay?
Phật giáo Việt
Ḷng tôi héo hắt
Quỳ rất lâu khi chiêm bái
Răng Phật (The Sacred Tooth Relic)
Linh thiêng nào về với Kandy
Giă từ
Phật giáo ở đây với
các buổi Dana phụng cúng
Gió đẩy đưa cành
dừa cảm động
Xa rồi, kỷ niệm
sống măi trong ḷng
Ôi những chiếc bướm
vàng long đong trong miền cộng sản
Buổi trưa nghèo không
thực phẩm để Dana
Hởi ơi, những h́nh
ảnh
Đói không cơm và lạnh
không Cà Sa đùm bọc
Việt Nam ơi, đă cho
Phật giáo một bài học
Tôi kêu lên, nỗi thống
thiết của con người.
Kính tặng Giác Linh Ḥa
Thượng Thích Thiện Minh
kỷ niệm ngày giổ đầu
của Ḥa thượng
Trời chẳng bao giờ
vắng bóng mây
Thiền môn c̣n đó ảnh h́nh
Thầy
Tối khuya chuông vẳng nơi
nào nhỉ
Có thấy ḷng buồn khắp
đó đây
Thượng Tọa Thiện
Minh của thuở nào
Cuộc đời như
thể giấc chiêm bao
Bích Khê, Quảng Trị: t́nh
đồng đạo
Mường tượng từ
dung bổng nghẹn ngào
Ḷng nghẹn chưa từng nói
được đâu
Làm sao hết được
nổi u sầu
Mai nầy lá rụng xin về
cội
Đốt nén tâm hương
Lể Giổ Đầu
Thầy chết trong tù có
khổ không
Ngàn năm vẫn nhớ
nổi đau ḷng
Con đường lịch
sử Thầy qua đó
Phật giáo dâng lên một
đóa hồng
Tôi đă đêm đêm
tưởng nhớ Thầy
Mái chùa, sông núi quẩn quanh
đây
Đời như mộng
huyển sao ḿnh khóc
Lệ
đổ dâng cao nổi hận nầy.
Con người và nổi
khổ đau
Trần gian và nổi nhiệm
mầu tử sinh
Chắp tay
lặng ngắm tâm ḿnh
Hằng sa
số Phật Đản Sinh độ đời
Hằng sa số kiếp con người
Khổ đau, mầu nhiệm cuối trời
mây bay
Ngàn năm c̣n được một ngày
Về trong Phật Đản hôm nay tín thành
Nguyện cầu đất nước thanh b́nh
Tự Do, Độc Lập dân t́nh thắm
tươi
Dù sao vẫn giữ môi cười
Khổ đau, mầu nhiệm chưa vơi trong
ḷng.
Kỷ
niệm Phật Đản 2527
Xuân về chầm chậm ngoài song
Hương xuân sưởi ấm cho ḷng thảnh
thơi
Xuân về tô điểm cuộc đời
“Hoa đào năm trước c̣n cười gió
đông”.
Người về ngắm đóa hoa hồng
Nh́n lên đức Phật mênh mông nụ
cười
Xuân về muôn vạn hoa tươi
Thong dong tự tại trước lời sân si.
Chắp tay cầu nguyện sá ǵ
Tâm ḿnh thanh thoát thị phi qua cầu
Ngàn năm nước chảy về đâu
Trời xanh mây trắng ai sầu mặt ai
Xuân về với tháng năm dài
Với hương đạo hạnh thơm hoài
nhân gian
Xuân về mang cả hân hoan
Trao cho nhân loại ngập tràn niềm vui.
Los
Angeles, Mùa đón Xuân Tân Mùi
Kỷ
niệm Lể Đại Tường Cố Ḥa
Thượng Thiên Ân
Trầm hương thoáng lại từ đâu
Ḷng nghe tất cả tiếng cầu nguyện
xưa
Chuông ngân vọng đến bao giờ
Lá vàng rụng xuống thành thơ nhớ
người
Về đâu những lá hoa tươi
Vườn xưa, lối cũ bóng người
quanh đây
Tháp chuông vẫn ở chổ này
Đổi thay thay đổi
trong ngây ngất buồn
Ai về giữa bóng hoàng hôn
Để nghe xao xuyến măi
dồn dập đau
Nhớ thương xin giữ
trọn màu
Đạo t́nh muôn thuở mai
sau vẫn c̣n
Ngày xưa vốn nghiệp cô
đơn
Đầu thai
hóa bướm bay vờn lá hoa
Trong cơn mộmg mị Ta Bà
Tiếng chuông gợi nhớ âm ba thuở nào
Chiều về lay giấc chiêm bao
Tỉnh ra mới biết trăng sao sáng hoài
Chiều nay, ai đến thăm ai
Lá vàng rụng xuống nằm dài lối đi
Mai sau c̣n có nghĩa ǵ
Đốt ḷ hương nguyện xin ghi tâm này
“Sắc không tự tại” nào hay
Trần gian c̣n đợi bàn tay độ
người.