Thiền Sư Thích Nhất Hạnh |
THƠ HT
Thích Nhất Hạnh
Bướm bay
vườn cải hoa vàng
Thiền Sư Nhất Hạnh
Mười năm vườn xưa xanh
tốt
Hai mươi năm nắng rọi lều tranh
Mẹ tôi gọi tôi về
Bên bến nước rửa chân
Hơ tay trên ánh lửa hồng
Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống
Tôi không bao giờ khôn lớn
Kể ǵ mười năm, hai mươi năm, ba
mươi năm
Mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng
đàn rộn ră
Trong khu vườn cải hoa vàng
Mẹ và em c̣n đó
Gió chiều như hơi thở
Mơ ǵ một mảnh tương lai xa xôi ?
Gió mang tiếng ca; ngày ra
đi em dặn: "nếu ngày về thấy khung trời
đổ nát, th́ t́m tôi trong tận đáy hồn anh".
Tôi đă về, (có tiếng hát ca) bàn tay trên liếp cửa,
Hỏi rằng: "có tôi hôm nay đây, tôi giúp
được ǵ ?"
Gió th́ thầm: em nên hát ca
Bởi v́ hiện hữu nhiệm mầu
Hăy là đóa hoa, hăy là nụ cười,
Hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng
vôi với gạch ?
Hăy thôi là nguồn khổ đau cho nhau
Tôi t́m em (như đêm giông tố loạn cuồng
rừng sâu đen tối
những cành cây sờ soạng
đợi ánh chớp ḷe ngắn ngủi
thấy cần được hiện hữu bên nhau, t́m
nhau)
Em hăy là đóa hoa đứng yên bên hàng dậu,
Hăy là nụ cười, là một phần của hiện
hữu nhiệm mầu.
Tôi đứng đây, chúng ta không cần khởi hành
Quê hương chúng tôi đẹp như quê hương
của tuổi thơ,
Xin đừng ai xâm phạm - Tôi vẫn c̣n hát ca.
Đầu c̣n gối trên thánh kinh,
sáng nay tôi nghe xôn xao trong nắng mai vũ trụ đang
được những con ong vàng siêng năng bắt
đầu khởi công tạo dựng công tŕnh xây dựng
ngàn đời
Nhưng công tŕnh, em xem, đă được ngàn đời
hoàn tất
Bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi
tới
Nắm lấy tay tôi, em sẽ thấy chúng ta đă cùng có
mặt tự ngàn xưa trong hiện hữu nhiệm
mầu.
Tóc mẹ tôi c̣n xanh, và dài chấm gót
Áo em tôi phơi c̣n phất phơ bay trước dậu
Nắng sớm mùa thu
Tôi ở đây, chính thực vườn xưa
Những cây ổi trái chín thơm
Những lá bàng khô thắm
Đẹp
Rụng
C̣n chạy chơi la cà trên sân gạch
Tiếng hát vẳng bên sông
Những gánh rơm thơm vàng óng ả
Trăng lên, quây quần trước ngơ
Vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy
sáng qua.
Tôi không ngủ mơ đâu,
Ngày hôm nay đẹp lắm, thực mà
Em không về chơi tṛ bắt t́m nơi quá khứ
Chúng ḿnh c̣n đây, hôm nay, và ngày mai nữa,
Đến đây,
Khi khát ta cùng uống ở một giếng nước
thơm,
Trong ai nói cho em nghe rằng Thượng Đế đă
bằng ḷng cho con người khổ đau đứng
dậy hợp tác cùng Người ?
Chúng ta đă từng nắm tay nhau từ muôn vạn
kiếp, khổ đau v́ không tự biết là lá là hoa.
Em hát ca đi, bông cúc cười theo em bên hàng dậu,
Đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát
Những ngôi sao trới không bao giờ xây ngục thất
cho chính ḿnh.
Để cho chúng tôi hát ca, để cho chúng tôi là những
đóa hoa.
Chúng tôi đang ở trong cuộc đời
Mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy
Bàn tay cũng là hoa, đừng biến bàn tay em tôi thành giây
chằng.
Thanh khớp răng cua
Thành móc sắt
Hiện hữu không kêu gọi t́nh thương
Hiện hữu không cần ai phải thương ai
Nhưng em phải là em, là đóa hoa, là b́nh minh hát ca, không
đắn đo suy tính
Xin ghi vào đây một tân ước nữa của tất
cả chúng ta
Và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo, như nh́n
trăng sáng
Em về, đưa Mẹ về cho tôi thăm
Cho tôi hát em nghe, để tóc em sẽ dài xanh như tóc Me?
Bên mé rừng đă nở rộ hoa mai.
Thiền
Sư Nhất Hạnh
Thầy
đi t́m con
Từ lúc non sông c̣n tăm tối
Thầy đi t́m con
Khi muôn loài c̣n đang chờ đợi ánh dương lên
Thầy đi t́m con
Khi con c̣n đắm ch́m trong giấc ngủ triền miên
Dù tiếng tù và đă vọng lên từng hồi giục giă
Không rời non xưa
Thầy đưa mắt t́m về phương trời
lạ
Và nhận được ra, trên vạn nẻo
đường, từng dấu chân con.
Con đi đâu ?
Có khi sương mù đă về giăng mắc chốn
Mà
Thầy đă gọi tên con trong tưng hơi thở
Tin rằng con dù đang đi lạc về bên đó
Con cuối cùng sẽ t́m được lối về bên
đây
Có khi thầy xuất hiện ngay giữa đường
con đi
Nhưng mắt con nh́n thầy như một người xa
lạ
Không thấy được mối túc duyên
Không nhớ được lời nguyền xưa vàng
đá
Con đă không nhận được ra thầy
V́ tâm con c̣n vướng bận những h́nh bóng xa xôi.
Trong
kiếp xưa, con đă từng nhiều lần cùng
với thầy rong chơi
Thầy tṛ ta đă từng ngồi thật lâu cạnh
gốc thông già trăm tuổi
Đă từng đứng yên nghe tiếng gió th́ thào mời
gọi
Và ngắm nh́n những cụm mây trắng bay.
Con đă từng nhặt đưa thầy những
chiếc lá ngô đồng đầu thu đỏ thắm
Thầy đă từng đưa con vượt qua những
khu rừng tuyết phủ giá băng
Nhưng đi đâu thầy tṛ ta cũng trở về
nơi non xưa chốn cũ
Để được gần gũi trăng sao
Để được mỗi khuya gióng tiếng chuông
đại hồng
Cho mọi loại tỉnh thức
Thầy tṛ ta đă cùng ngồi yên trên An Tử Sơn cùng
đại sĩ Trúc
Bên
Đă từng đưa tàu ra khơi cứu những thuyền
nhân phiêu dạt
Đă từng giúp thiền sư Vạn Hạnh thiết
kế thành Thăng Long
Đă từng cùng nhau đánh tranh dựng chiếc thảo
am bên sông
Và giăng lưói vớt Trạc Tuyền khi Tiền
Đường đang đùng đùng dậy sóng
Thầy tṛ ta đă mở lối bước lên trời
ngoại phương lồng lộng
Sau bao ngày công phu chọc thủng lưới thời gian
Đă từng cất giữ được ánh áng của
những v́ sao băng
Làm đuốc soi đường cho những ai muốn
trở về sau tháng ngày rong ruổi.
Nhưng
có khi hạt giống lăng tử trong con bừng sống
dậy
Con đă rời bỏ thầy, rời huynh đệ
một ḿnh thất thểu ra đi
Thầy nh́n con xót thương
Tuy biết rằng đây không thực sự là một
cuộc phân kỳ
Bởi v́ con đang có thầy nơi từng tế bào trong
cơ thể
Biết con c̣n phải thêm một lần đóng vai
người cùng tử
Nên thầy nguyền có mặt mỗi lần con gặp bước
gian nguy
Có khi con nằm thiếp đi trên cát nóng sa mạc chốn
biên thùy
Thầy đă hoá thân làm đám bạch vân đem cho con bóng
mát
Đến giữa khuya đám mây đọng thành
sương cam lồ rơi từng hạt
Để con uống lấy trong cơn mê
Có khi con ngồi dưới vực sâu tăm tối, hoàn
toàn cách biệt với trời quê
Thầy đă hoá thành chiếc thang dài, và nhẹ nhàng
bắc xuống
Cho con leo lên vùng chan hoà ánh sáng
Để t́m lại trời xanh và tiếng suối,
tiếng chim
Có khi thầy nhận được ra con ở Birmingham
Ở quận Do Linh hay miên Tân Anh Cát Lợi
Có lúc thầy gặp con ở Hàng Châu, Hạ Môn hay
Thượng Hải
Có lúc thầy t́m được con ở St Petersburg,
hoặc ở Tây Bá Linh
Có khi mới lên năm mà thấy con, thầy cũng
nhận ra được chân h́nh
Thấy được hạt giống Bồ Đề
nơi con, mang trong trái tim c̣n niên thiếu
Thấy con, thầy đă luôn đưa tay làm dấu
hiệu
Dù gặp con nơi miền Kinh Bắc, vùng Bến Nghé hay
cửa biển Thuận An
Có khi con là tái trăng vàng ửng chín lơ lửng treo trên
đỉnh Kim Sơm
Hay là con chim con chiêm chiếp kêu đêm đông bay qua rừng
Đại Lăo
Rất nhiều khi thầy thấy được con
Nhưng con không thấy được thầy
Dù trên nẻo con đi sương chiều đă thấm
vào ướt áo
Vậy mà cuối cùng con cũng đă muốn trở
về ?
Con trở về dưới chân thầy, nơi chốn non
xưa
Để rồi tiếng chim kêu tiếng vượn hú
lại cùng hoà với tiếng công phu sớm trưa
Con đă muốn về bên thầy, thật sự muốn
chấm dứt cuộc đời lăng tử?
Sáng
nay chim chóc ca mừng vừng ô lên rạng rỡ
Con có hay trên trời xanh mây trắng vẫn c̣n bay ?
Con ở đâu ?
Cảnh núi xưa c̣n đó, nơi hiện pháp chốn này
Dù cơn sóng bạc đầu đang con muốn
vươn ḿnh đi về nơi trời lạ
Nh́n lại đi, thầy đang ở trong con, và trong
tưng nụ hoa chiếc lá
Nếu con gọi tên thầy, con tự khắc thấy
thầy ngay
Con đi đâu ? Cây mộc già đă nở hoa thơm
nức sáng nay
Thầy tṛ ta thật chưa bao giờ từng cách biệt
Xuân đă về, cho cội thông đă ra chồi óng biếc
Và bên mé rừng đă nở rộ hoa mai...
Thích Nhất Hạnh
Đêm cầu nguyện
Giờ phút linh thiêng
Gió lặng chim ngừng
Trái đất rung động bảy lần
Khi bất diệt đi ngang ḍng sinh diệt
Bàn tay chuyển pháp trong hương đêm tinh
khiết
Ấn cát tường nở trắng một
bông hoa
Thế giới ba ngàn đồng thanh ca
ngợi
Văn Phật Thích Ca
Giờ phút linh thiêng
Đóa hoa bất diệt nở ngay giữa
vườn hoa sinh diệt
Nụ giác ngộ hé thành muôn thi thiết
Ngài về đây học tiếng nói loài
người
Đêm nao
Từ trời Đâu suất nh́n về
Chư thiên thấy địa cầu quê
hương tôi
Sáng hơn v́ sao sáng
Và tinh tú mười phương châu về
Cho đến khi vừng đông toả
rạng
Cho đến khi Lâm tỳ ni biến thành
chiếc nôi êm
Đón chào Phật sơ sinh
Đêm nay, cầu cho khổ đau hoa trái
kết thành
Cho sinh diệt đi ngang ḍng pháp thân bất
diệt
Cho suối t́nh thương chảy trên
vạn ḍng tha thiết
Để loài người được
học tiếng nói chân như
Để tiếng nói trẻ thơ thành
tiếng chim ca